THƠ THIỀN GIÁC NGỘ
PHỔ MÔN
Thiền Sư Diệu Thiện
Dang tay đón những ai về
Mở lòng soi sáng phá mê sâu dày
Đâu vì chọn lựa kia đây
Đâu vì phân biệt người này người kia
Vì thương xót kẻ lầm mê
Mở lòng chở những chuyến về vô biên.
ĐÈN TUỆ
Thiền Sư Thông Hội
Nương theo đèn Tuệ quay về
Lìa xa Cõi Tạm, say mê thuở nào.
Khổ đau, tăm tối, xin chào
Quê Hương Giác Ngộ, bước vào thênh thang.
RÉO GỌI
Thiền Sư Diệu Thiện
Có bao giờ em hỏi
Có bao giờ em than
Quê hương mình ngay đó
Sao không thể trở về?
Đọc thêm >
PHỔ MÔN
Thiền Sư Thông Hội
Ba mươi năm trước và sau
Chốn về toả sáng, nhiệm mầu là đây.
Tuyệt vời một cuộc đổi thay
Trần gian từ đó, ngát đầy hương Sen.
VÌ AI?
Thiền Sư Thông Hội
Cũng vì một niệm lầm mê,
Lang thang cùng tử, đi về ngược xuôi.
Vì ai điên loạn, khóc cười?
Đầu đường, cuối những nẻo đời, vì ai?
CÓ KHI NÀO
Thiền Sư Thông Hội
Có khi nào, ta giật mình ngoảnh lại
Một cuộc đời, thoáng mắt mấy mươi năm.
Ta là ai, bây giờ hay thuở ấy?
Mà buồn vui hắt bóng những đêm nằm.
Đọc thêm >
THẬT HƯ
Thiền Sư Diệu Thiện
Trăng vẫn muôn đời mãi sáng soi,
Mây tan, mây tụ hội lưng trời.
Mây đến, mây đi, thường tự tại,
Trăng vẫn muôn đời mãi sáng soi.
BƯỚC TỚI
Thiền Sư Thông Hội
Tăng đoàn Giác ngộ luôn đi tới.
Một lòng vượt thoát biển tử sinh
Sát cánh bên nhau, về Nguồn cội.
GƯƠNG SÁNG DIỆU KỲ
Thiền Sư Diệu Thiện
Gương sáng vốn trong ngần
Luôn rạng ngời tỏa chiếu
Thấu suốt khắp 10 phương
Xóa tan màn đêm tối.
Đọc thêm >
TỐI THƯƠNG
Thiền Sư Thông Hội
Ta sống mà chơi giữa cuộc đời
Cho phiền não dứt tâm thảnh thơi
Chơi sao cho suốt trò Vô Thượng
Trí Tuệ, Từ Bi tỏa sáng ngời.
HỘI NGỘ
Thiền Sư Diệu Thiện
Tôi và em hai người hai ngã
Ngược xuôi nào biết lối đi về.
Mình đã hẹn nhau từ muôn thuở,
Tôi còn đeo đuổi những lầm mê.
Đọc thêm >
VỀ NGUỒN
Thiền Sư Thông Hội
Cá Hồi vượt thác, về nguồn
Người, sao hờ hửng, chẳng buồn nhớ Quê?
Khi gềnh thác, lúc sơn khê
Hiểm nguy chờ chực, gần kề tử sinh.
Xả thân tâm, chẳng còn mình
Chỉ còn thôi thúc của Tình Yêu Quê.
NẾN CHÁY
SÁP TAN
Thiền Sư Thông Hội
Dưới những hàng cau xanh biếc
Những ngọn nến sáng lung linh.
Nến cháy, sáp tan, kỳ diệu
Người tìm thấy lại chính mình.
PHÁT NGUYỆN
Thiền Sư Thông Hội
Mặt trời khuất về tây
Chốn về ngời trong mắt.
Đại nguyện quyết tròn đầy
Cho tới ngày thành Phật.
KẾT DUYÊN
GIÁC NGỘ
Thiền Sư Thông Hội
Vì Trí tuệ, vì Tình thương,
Vào đời, thắp sáng cội nguồn đi con.
Kết duyên Giác ngộ cho tròn
Ta, người giải thoát lối mòn tử sinh.
NHẬN LẦM
Thiền Sư Thông Hội
Bỗng dưng nhận khách làm thân thuộc
Từ đó trôi lăn lạc mất mình.
Rong ruỗi, mãi làm thân cùng tử
Biết đến bao giờ thoát tử sinh?
MẶT TRỜI
GIÁC NGỘ
Thiền Sư Diệu Thiện
Chuông ngân vang vọng bờ sinh tử
Giác ngộ, ai ơi, tỉnh giấc nồng.
Mặt trời Giác ngộ khi bừng dậy
Bao nhiêu phiền não hoá thành không.
MỘT VẦNG TRĂNG
Thiền Sư Thông Hội
Có vầng Trăng treo trước ngõ
Lặng soi từng bước đi về.
Qua những nẻo đời tạm bợ
Đưa người thoát khỏi nguồn mê.